Con gái dù thời đại nào cũng rất giữ gìn về trinh tiết tuy nhiên lâu nay trong giới chăn rau vẫn lan truyền câu nói “Hôn được môi là lôi được áo”, phải chăng đấy là sự thật.
Đầu
năm mới em chẳng muốn tâm sự những rắc rối cá nhân chút nào cả. Nhưng
cứ phải chịu đựng một mình thế này, em sẽ phát bệnh vì lo lắng. Em vừa
bị lừa mất cái ngàn vàng. Thật quá ngu ngốc và cả tin.
Một người cổ hủ truyền thống như em lại có ngày đánh mất đời con gái vào tay một tên họ Sở.
Một người cổ hủ truyền thống như em lại có ngày đánh mất đời con gái vào tay một tên họ Sở.
Em
và gã đó yêu nhau đến nay được 3 tháng. Đây là lần đầu tiên em yêu một
người lớn tuổi và chững chạc đến vậy. Tuy sống cách xa nhau 200 cây số
nhưng hầu như cuối tuần nào, gã cũng lái xe về thăm.
Thú
thật thì em yêu gã cũng do một phần bị hoa mắt bởi tiền của, quà cáp mà
gã cung phụng. Con gái mà, ai chẳng muốn được làm công chúa. Nhưng trên
hết là em tin vào tình yêu mà gã dành cho mình. Cũng như bao người đàn
ông khác, gã thường đòi hỏi “chuyện ấy” ngay từ lúc hai đứa chỉ mới vừa
yêu nhau. Nhưng bố mẹ em rất nghiêm khắc và luôn răn đe phải giữ mình.
Em lại đang sống cùng gia đình nên dù có muốn cũng chẳng thể có cơ hội
mà sống buông thả.
Bố
mẹ em đều là giáo viên nên giáo dục và quản lý em rất nghiêm, cứng
nhắc. Ngay từ nhỏ, giữa những người trong gia đình đã có một khoảng cách
không gì khỏa lấp được. Em thèm được một lần dụi vào lòng họ mà nũng
nịu, được một lần xem họ là bạn bè để tâm sự đủ thứ chuyện hằng ngày.
Nhưng em không bao giờ được phép làm thế. Bởi với họ, tình thương chính
là sự tôn sùng, kính trọng một cách tuyệt đối.
Thế
nên, em trân trọng giữ gìn cái ngàn vàng trước hết không phải vì bản
thân mình mà là vì sợ họ. Họ đã từng nhiều lần tưởng tượng ra cảnh muối
mặt khi con gái lấy chồng nhưng bị trả về vì mất trinh. Họ răn dạy và
đay nghiến em vì chuyện ấy. Thật quá đáng khi gọi bố mẹ mình là “họ” một
cách hỗn xược thế này. Nhưng nếu ai một lần đến thăm gia đình em sẽ
hiểu. Bố mẹ em lúc nào cũng nghiêm khắc và lạnh nhạt như thế.
Cách
đây nửa tháng gã lái xe về thăm em. Em hạnh phúc lắm. Gã còn dành cho
em một điều bất ngờ lớn. Gã hẹn em đến phòng karaoke và cầu hôn.
Chắc chẳng ai làm điều thiêng liêng ở nơi như thế này cả. Nhưng với tâm trạng của một người đang yêu, em thực sự hạnh phúc khi thấy gã quỳ xuống và ân cần đeo nhẫn cho mình.
Chắc chẳng ai làm điều thiêng liêng ở nơi như thế này cả. Nhưng với tâm trạng của một người đang yêu, em thực sự hạnh phúc khi thấy gã quỳ xuống và ân cần đeo nhẫn cho mình.
Vốn
ở nhà đã ít được bố mẹ yêu thương, quan tâm nên khi được gã chiều
chuộng vậy, em rất cảm động. Những người yêu trước cũng chẳng có ai đối
xử với em lãng mạn thế này. Ngay giây phút đó em thực sự hạnh phúc và mơ
tưởng về một năm Quý Tỵ đẹp đẽ với đám cưới cùng người đàn ông hoàn hảo
em yêu. Có lẽ chính cái cảm giác bay bổng ngất ngây đó mà em đã đánh
mất tự chủ để cuối cùng phải gánh hậu quả như hôm nay.
Đúng
như người ta nói “hôn được môi là lôi được áo”. Đấy là lần đầu tiên em
dẹp bỏ những suy nghĩ phải giữ mình, dẹp bỏ hình ảnh răn đe của bố mẹ ra
khỏi đầu. Một lẽ vì em quá hạnh phúc, lẽ khác vì em chủ quan nghĩ đằng
nào người này cũng là chồng mình.
“Lần
đầu” của em xảy ra ngay tại ghế sofa phòng karaoke. Đáng ra em phải cảm
thấy nhục nhã và có lỗi với bố mẹ mình. Nhưng tâm trí em lúc đấy không
thể nghĩ gì hơn việc hưởng thụ và cảm nhận hạnh phúc.
Từ
lúc ấy đến giờ đã hơn 2 tuần. Nhưng cảm giác chờ đợi nặng nề như hàng
thế kỷ đã trôi qua. Vì sau khi trở về Hải Phòng đến nay, gã ấy chưa liên
lạc lại với em lần nào cả. Em thật sự hoang mang và lo lắng. Em không
hiểu đã có chuyện gì không hay xảy ra hay gã chỉ muốn lừa gạt em. Em đã
tìm mọi cách để liên lạc với bạn bè và những người có quen biết nhưng
không có kết quả gì.
Có thật là anh ta đã lừa gạt em không mọi người? Em có nên đi tìm gã ấy để hỏi rõ ngọn ngành không?
Thực
tình chúng em chỉ mới yêu nhau hơn 3 tháng, lại sợ bố mẹ nên em cũng
chỉ dám hẹn hò bí mật và giữ kín với mọi người. Chính vì thế mà bây giờ
nếu bị lừa, em cũng không biết phải giãi bày cùng ai.
Chẳng
lẽ nào một người đã cầu hôn lại còn phản bội? Liệu đó có phải là một
màn kịch để chiếm đoạt của những gã Sở Khanh không? Em thực tình không
muốn tin vào điều đó.
Nhưng
trước hết, trong lúc này đây, cứ hễ nghĩ đến bố mẹ là lòng em lo sợ đến
cồn cào. Nếu họ biết chuyện này thì em sẽ chết mất. Thể nào họ cũng sẽ
chẳng thể nào sống nổi vì nhục nhã.
Có
thật là anh ta đã lừa gạt em không mọi người? Làm thế nào khi cái ngàn
vàng đối với em và bố mẹ đều rất quý giá? Em có nên đi tìm gã ấy để hỏi
rõ ngọn ngành không? Em rất sợ cảm giác phải lo lắng và chịu đựng một
mình thế này. Xin hãy giúp em.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét